Thời gian qua có một số phần tử cơ hội chính trị lợi dụng những vấn đề về dân tộc, tôn giáo để thực hiện những hành vi dụ dỗ, lôi kéo người dân đặc biệt là bà con vùng dân tộc ít người bỏ bê gia đình, nhà cửa, ruộng vườn, thậm chí là kích động chống phá chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Một trong số đó phải kể đến "giáo chủ" Dương Văn Mình, một kẻ đang dùng thứ tà đạo nguy hiểm của mình làm u mê đồng bào người Mông vùng Tây Bắc.
Dương Văn Mình, tên khác là Giàng Súng Mình, sinh ngày 9/5/1961 tại xã Xí Điêng, xã Thượng Thôn, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng, người dân tộc Mông. Năm 1982, y theo gia đình chuyển đến sống tại thôn Ngòi Sen (Yên Lâm, Hàm Yên, Tuyên Quang). Tại thời điểm đó, Dương Văn Mình vì biết đọc, biết viết tiếng phổ thông nên có được chút ít uy tín trong cộng đồng và sớm tận dụng tầm ảnh hưởng của mình khi đồng bào Mông bị khủng hoảng lãnh tụ, khi nhiều già làng, chức sắc qua đời trong cuộc chiến tranh biên giới.
Những năm 1989, Dương Văn Mình bắt đầu con đường truyền bá tà giáo của mình bằng việc thêu dệt nên một câu chuyện cổ tích, bịa ra một giấc mơ kể về việc hắn “trong lúc đang ngủ thấy có 04 người từ trên trời xuống, 03 người quay về trời, còn Đức Chúa Giê-su ở lại nhập vào người Mình”. Mặc dù đây là một câu chuyện cực kỳ nhảm nhí, hoang đường, nhưng "lực hấp dẫn" từ tín ngưỡng, tôn giáo với lời rêu rao “Chúa Giê-su nhập” đã khiến cho tiếng nói Dương Văn Mình trở nên trọng lượng hơn trong cộng đồng. Hắn nhanh chóng thu nạp được một lực lượng tay sai thân tín.
Những tên tay chân này trở thành hệ thống chân rếp truyền bá tà đạo của Dương Văn Mình. Theo sự chỉ đạo của giáo chủ, nhóm này tìm cách trà trộn vào các địa phương có người Mông sinh sống tại các tỉnh thành vùng cao phía Bắc để tìm cách rao giảng lời “sấm truyền” của Dương Văn Mình rằng: “Năm 2000 trái đất sẽ nổ tung, con người sẽ chết hết, ai theo Dương Văn Mình sẽ được chúa Giê Su đón lên trời sống sung sướng, không làm cũng có ăn, không học cũng biết chữ, người chết sẽ sống lại, người già sẽ lột xác trẻ lại, người trẻ trẻ mãi không già, ốm đau sẽ tự khỏi bệnh. Người Mông sẽ có tổ quốc riêng…”. Với phương thức này, chỉ trong một thời gian ngắn, Dương Văn Mình và đồng bọn đã lôi kéo không ít đồng bào nhẹ dạ, cả tin tin vào những điều hoang đường của chúng.
Chỉ vì nghe theo những lời đường mật của giáo chủ Dương Văn Mình, đồng bào Mông nơi đây vốn đã khó khăn, nay còn bỏ bê ruộng đồng; nhiều người còn bán nhà cửa, ruộng vườn, trâu bò, có bao nhiêu tiền bạc, vốn liếng đều đem cống nạp cho Mình và đám tay chân của y để được "theo hầu" giáo chủ. Cũng bởi vậy, không bao lâu ngay tại một xã vùng sâu, vùng xa, Dương Văn Mình đã sắm sửa cho mình không thiếu bất kỳ tiện nghi nào của thành thị, từ nhà cao cửa rộng cho đến tivi, xe đạp… mà tất cả số đó đều đến từ những đồng tiền cúng nạp của những người dân nghèo khó, cả tin.
Được nước làm càn, Dương Văn Mình ngày càng đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền mê tín dị đoan và lừa gạt người dân khắp vùng. Nắm bắt được hành vi lừa đảo của y, cùng với sự tố cáo của các nạn nhân, năm 1990, Dương Văn Mình bị cơ quan cảnh sát điều tra bắt giữ và truy tố về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản riêng của công dân và hành nghề mê tín dị đoan gây hậu quả nghiêm trọng”. Theo những tội danh trên, Dương Văn Mình bị Tòa án nhân dân tỉnh Tuyên Quang tuyên án 5 năm tù giam.
Những tưởng những tháng ngày trong trại giam sẽ khiến Dương Văn Mình tỉnh ngộ nhưng sau khi mãn hạn hắn ta vẫn chứng nào tật ấy đi lừa phỉnh đồng bào dân tộc ít người ở khắp nơi. Đến năm 1997, khi những những hành vi lợi dụng tôn giáo tín ngưỡng của mình bị phát giác, hắn đã bỏ trốn khỏi địa phương và sống như vợ chồng với em gái của vợ (do đã có mối quan hệ bất chính từ trước).
Vài năm sau khi mọi chuyện có dấu hiệu lắng xuống, Dương Văn Mình tập hợp tay chân, lôi kéo người dân và ra mắt cái gọi là “tín ngưỡng Dương Văn Mình”, tự phong làm “Giáo chủ” dù bản thân y cũng thừa nhận không biết gì về tôn giáo, giáo lý. Trong một cuộc phỏng vấn với đài RFA - một nhà đài có tư tưởng chống cộng cực đoan, Dương Văn Mình thẳng thắn thừa nhận: “Không biết tôn giáo là gì và cũng không có Kinh Thánh. Vì từ nhỏ đến hai mươi chín tuổi tôi không được đi học, không có thầy nho thầy đạo gì…”.
Ngang ngược hơn, Dương Văn Mình thậm chí còn gửi đơn yêu sách đòi chính quyền địa phương công nhận “Tín ngưỡng DVM là tín ngưỡng của người Mông”. Đánh vào tâm lý sùng tín của người dân, vẫn bằng những lời rao giảng nhảm nhí, tà giáo này đã lôi kéo hơn 8.000 đồng bào Mông tại các tỉnh Cao Bằng, Bắc Cạn, Tuyên Quang, Thái Nguyên. Dương Văn Mình bắt ép “giáo dân” thờ cúng thần linh do y tự sáng tác, tuân theo những luật lệ do y tự nghĩ ra, không theo bất kỳ giáo lý nào.
Từ quá khứ đến hiện tại có thể nhận xét giáo chủ Dương Văn Mình là một kẻ lười làm, ham chơi, thich hưởng thụ; những hành vi của hắn thể hiện rõ một con người vô học, vô luân, ranh ma, cáo già lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để trục lợi. Những hành vi vi phạm pháp luật của Dương Văn Mình và thứ tà đạo của hắn cần được nghiêm trị để làm gương cho người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét