Bức ảnh “niềm vui chiến thắng”, ghi lại khoảnh khắc cựu TT Mỹ B.Obama ôm vợ mình tươi cười hân hoan sau khi tái đắc cử Tổng thống Mỹ 2012 - là một trong những bức ảnh có lượt tương tác khủng nhất mạng xã hội. Phải vì thế chăng, khi mà chào mừng kỷ lục 6 triệu like trên facebook, nên 4 năm làm Tổng thống trong nhiệm kỳ đó, đã kịp có hàng triệu người phải chết vì bom đạn “tự do dân chủ” của B.Obama, Tổng thống có bàn tay ấm.
Bạn có tin được không? Cũng năm 2012, Obama cười nhưng V.Putin thì lại khóc, ông khóc khi tái đắc cử Tổng thống Nga. Giây phút trước đó, Putin đứng yên lặng trong chiếc áo parka màu đen, đợi Medvedev giới thiệu lên phát biểu. Sau đó, khi tiến lên sân khấu, gương mặt ông thay đổi, vẻ xúc động, và rồi nước mắt người đàn ông thép tràn xuống má, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Tôi đã hứa với các bạn rằng chúng ta sẽ thắng, và chúng ta đã thắng khi đánh bại những âm mưu nhằm “chia cắt nước Nga”. Vinh quang thuộc về nước Nga”.
B.Obama trở thành “Tổng thống vì hòa bình”, có lẽ là nhờ hàng chục triệu like facebok. Trong khi đó V.Putin lại là “Bạo chúa khát máu”, khi bị đổ lỗi cho cái chết của hàng triệu người dân trên thế giới.
Có lẽ, nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới nên cảm ơn “gã nguyên thủ độc tài, tàn bạo” V.Putin (theo cáo buộc từ Mỹ và phương Tây). Vì nhờ có sự xuất hiện của người đàn ông này, hàng triệu người dân vô tội khác đã không bị chết oan dưới bom đạn của tự do, dân chủ.
Nhìn Syria hiện tại, ít ai ngờ rằng chỉ 6 năm trước đất nước này đã từng là một đống hoang tàn đổ nát, khủng bố hoành hành khắp nơi, bom đạn vẫn luôn giày xéo mảnh đất này. Thi thoảng cũng có địa điểm tạm im tiếng súng, nhưng người dân khi ấy vẫn phải mang theo máy dò mìn khi đến các địa điểm công cộng.
Đó là quà tặng của Mỹ và Israel mang tới cho đất nước này đấy, thưa các bạn!
Chính xác là vào ngày 10/09/2014, không cần sự cho phép của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, Mỹ tuyên bố thành lập “liên minh chống ISIL” (tiền thân của IS) với sự tham gia của gần 60 nước. Nhưng những ai có tri thức đều biết, một mặt Mỹ mượn cớ “chống khủng bố” để chuyên chở vũ khí và trang bị cho cái gọi là “các lực lượng đối lập” ở Syria; mặt khác, Mỹ tấn công xâm chiếm mềm Syria, nhằm khống chế Trung Đông.
Không biết chống khủng bố kiểu gì, mà Mỹ càng đánh khủng bố thì chúng nó càng mạnh. Cũng không biết bảo vệ Syria kiểu gì, mà Mỹ càng bảo vệ thì Syria càng tan nát. Thực tế, từ tháng 9/2014 đến tháng 9/2015, trong khi liên quân do Mỹ chỉ huy tiến hành chiến dịch “chống khủng bố” ở Syria thì Tổ chức khủng bố mang tên “Nhà nước Hồi giáo” IS tự xưng ngày càng mở rông phạm vi ảnh hưởng, chúng giành quyền kiểm soát 80% lãnh thổ của quốc gia này, đồng thời áp sát thủ đô Damascus của Syria.
Thế rồi người Nga đến. Trước đó, Nga nói rằng không muốn để Mỹ đơn độc trong cuộc chiến chống khủng bố, Tổng thống Nga Vladimir Putin đã đề xuất sáng kiến thành lập liên minh quốc tế chống khủng bố ở Syria dưới ngọn cờ của Liên Hợp Quốc. Đề xuất này bị Liên Hợp Quốc gạt đi, rốt cục ngày 30/09/2015, “gã bạo chúa độc tài khát máu” Putin vẫn cứ mang quân Nga tới “tấn công Syria”, theo như lời của Mỹ và NATO cáo buộc, và đe dọa sẽ trừng phạt.
Bình tĩnh và kiêu hãnh, gấu Nga không dễ bị dọa nạt như thế. Không nhân nhượng, cũng không có sự dàn xếp ngoại giao nào, người Nga đã bất chấp răn đe phản đối Liên Hợp Quốc khi tiến vào Syria, vào thời điểm mà mọi thứ có vẻ tồi tệ, gần như vô vọng, khi những kẻ khủng bố được đào tạo và hậu thuẩn bởi bởi phương Tây đã san bằng toàn bộ các thành phố cổ ở nơi này. Khi mà tiếng khóc than rên xiết của người dân Syria thấu tận chín tầng xanh, nhưng bầy ác quỷ vẫn cứ “há miệng, nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán”.
Họ lặng lẽ, cần mẫn và hiệu quả, không chỉ ở “hậu trường”, trên mặt trận ngoại giao, mà còn trên tiền tuyến, cung cấp hỗ trợ tác chiến không lực, làm sạch và kiểm soát toàn bộ các khu phố, giúp cung cấp thực phẩm, hậu cần, chiến lược. Binh lính Nga đã chết ở Syria, họ cũng đã gặp nhiều khó khăn, bọn khủng bố được một đám “ngụy quân tử” ồ ạt chi viện, nước Nga bị cấm vận. Thế nhưng gấu Nga không bao giờ đầu hàng, cũng chưa từng đập ngực than vãn bất lực.
Những gì Syria cần, họ đã làm. Nhưng gì nên làm nhưng chưa làm được, họ sẽ cố gắng để thực hiện. Như một nghĩa vụ quốc tế cao cả, lặng lẽ, tự hào, rất can đảm và cũng rất kiên tâm. Rốt cục, Nga và Syria đã nắm tay nhau lại, đã cùng nhau chiến đấu chống lại kẻ thù hắc ám, khủng bố và chủ nghĩa thực dân mới.
Và họ đã chiến thắng!
Ở Syria, bây giờ đang là đầu mùa xuân và gần toàn bộ đất nước sự sống đang nảy mầm, nở rộ trở lại, mọc lên từ đống tro tàn, theo đúng nghĩa đen. Damascus, thủ đô cổ kính và lộng lẫy của Syria, nay là Cộng hòa Ả Rập Syria, cuộc sống đã trở lại. Mọi người vui chơi đến tận đêm khuya, với nhiều sự kiện, âm nhạc và nhịp sống xã hội sôi động. Và nếu như ai đó đến Syria và nói rằng Putin là “gã bạo chúa khát máu”, tôi tự nhủ hàm răng của gã liệu còn nguyên vẹn!
Trở lại vấn đề Ukraine, 22/02/2022, một lần nữa gấu Nga đã bất ngờ đưa quân vào với tuyên bố phi quân sự hóa Ukraine, tấn công tiêu diệt đám tân phát xít. Hầu như toàn bộ thế giới nói rằng Nga đã xâm lược Ukraine, họ liên tục đưa ra những lời đe dọa và trừng phạt.
Nhưng nước Nga dưới thời Putin không bao giờ sợ trước bất cứ một thế lực nào. Và, cũng không phải lần đầu Nga bị tố xâm lược Ukraine. Trước đó, từ tháng 2 đến tháng 3/2014, Nga đã thực hiện chiến dịch có thể nói là nhanh lẹ và độc đáo nhất trong lịch sử hiện đại, trước khi thế giới biết chuyện gì đã xảy ra. Đó là khi Nga sáp nhập trở về bán đảo Crimea trong sự ngỡ ngàng của Mỹ và Ukraine.
Ngày 16/03/2014, 5 ngày sau khi tuyên bố độc lập khỏi Ukraine, nghị viện Crimea tổ chức trưng cầu dân ý về việc sáp nhập vào Liên bang Nga. Kết quả cho thấy 97% người dân Crimea bỏ phiếu sáp nhập vào Nga, với tỉ lệ 83% người đi bầu. Crimea chính thức trở thành một phần lãnh thổ Nga vào ngày 18/3/2014, sau khi Tổng thống Nga Vladimir Putin ký sắc lệnh tại Moskva. Toàn bộ chiến dịch giành quyền kiểm soát Crimea của Nga diễn ra trong 1 tháng, gần như không hề gây đổ máu.
Không biết có phải là xâm lược hay không, chỉ biết từ khi sáp nhập trở về Liên bang Nga, lãnh thổ Crimea hoàn toàn sống trong hòa bình, không bom đạn. Vì vậy không có gì bất ngờ khi 92% cư dân trên bán đảo này đã ủng hộ Putin trong cuộc bầu cử tổng thống Nga năm 2018.
Đừng nghe những gì những cái loa BBC, CNN, Reutes… ăng ẳng rên rỉ gào thét – cứ nhìn vào thực tế cuộc sống của người dân trước và sau khi có Mỹ, trước và sau khi có Nga – chúng ta mới biết rằng hành động quân sự ấy là “nên” hay “không nên”?
Cổ nhân vẫn hay nói: Chính nhất định thắng tà. Nguyễn Trãi cũng từng viết trong Bình Ngô Đại Cáo, rằng: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn – Lấy trí nhân để thay cường bạo”. Nhưng sự thật ở đời liệu mấy khi được như vậy chăng?
Khó lắm, các bạn của tôi ạ!
Mạnh được yếu thua vẫn luôn là quy luật muôn đời của tự nhiên. Tức là muốn rảnh tay “giải cứu thế giới”, trước hết bạn phải có đủ sức mạnh chế ngự được “bầy ác quỷ đang giương nanh múa vuốt”. Khi đó, bất chấp bạn bị chúng dọa dẫm đe nẹt gì, bạn vẫn cứ làm những gì mình cho là đúng. Gìn giữ hòa bình cũng được, xâm lược cũng được, đó chỉ là những ngôn từ sáo rỗng lý giải một hành động quân sự. Khi bạn đủ mạnh, bạn cũng chả cần kí kết hiệp định với thằng nào. Đứng hiên ngang trước quần hùng, tuyên bố dõng dạc với thế giới: Bọn mày cấm nhưng tao cứ làm thế đấy, thế đã làm sao!
Việc Nga tiến quân vào Ukraine, có một chút gì tương đồng với công cuộc “phản kích tự vệ” của Việt Nam năm nào trên đất Cambodia. 10 năm máu đào tuôn rơi ở Cambodia, 10 năm bị cả thế giới ngoảnh mặt, 10 năm nhân dân nhịn ăn nhịn mặc để nuôi hàng triệu quân giải phóng xứ Cam khỏi nạn diệt chủng Khmer đỏ. Việt Nam chúng ta bị Mỹ, Trung Quốc… và cả Liên Hợp Quốc đe dọa và cấm vận. Nhưng rồi rốt cục dù muốn hay không, thế giới cũng phải công nhận chuyện Việt Nam tiến quân vào Cambodia là một cuộc chiến chính nghĩa.
Hiện tại, khi đưa quân vào Ukraine, V.Putin tiếp tục bị tố cáo là bạo chúa, ngang ngược và hiếu chiến. Dưới sức mạnh của hàng vạn cái loa tuyên truyền phương Tây, hàng tỷ người dân trên thế giới đang tin vào điều ấy. Họ tin rằng đế quốc Nga đang “xâm lược” Ukraine, rồi “Putin đang âm mưu chủ nghĩa bá quyền”.
Cứ cho là vậy đi. Không sao cả, V.Putin vẫn có hàng triệu người ủng hộ, bất kể ông có “ngang ngược và hiếu chiến” đến đâu. Bởi vì V.Putin, gã “bạo chúa khát máu” ấy đã khóc, khóc để đổi lấy nụ cười của hàng triệu trẻ nhỏ ở Trung Đông.
Việt Nam chúng ta mất 10 năm để hoàn toàn giải phóng Cambodia. Nhưng tôi tin, Nga có lẽ không mất thời gian lâu như thế để “phi quân sự hóa”, “phi phát xít hóa” Ukraine – giải cứu một đất nước đói nghèo loạn lạc nhất châu Âu hiện tại.
Nhìn Ukraine của tương lai ra sao, sẽ cho chúng ta đáp án chính xác nhất, thưa các bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét